Contents
Sự Dị Biệt Của Hoạ Sĩ “Điên” Đoàn Nguyên
Họa sĩ Đoàn Nguyên có một vẻ ngoài đặc biệt khác thường, với trang phục rách nát, mái tóc dài bết dính và những vệt sơn loang lổ từ quần áo đến cơ thể. Chính vẻ ngoài này, cùng với cách anh tự gọi mình là “điên”, đã tạo nên một hình ảnh độc đáo và gây chú ý. Khi nhận được đề nghị phỏng vấn, anh thậm chí hỏi ngược lại: “Tại sao bạn lại muốn hỏi chuyện một người điên như tôi?”. Sự “điên” của Đoàn Nguyên không chỉ thể hiện qua vẻ bề ngoài, ngoại hình mà còn qua những bức ảnh, clip quay lại quá trình vẽ tranh của anh.
Khi được hỏi tại sao lại chọn sống trong căn phòng chật hẹp, Đoàn Nguyên bộc bạch với một thái độ mà nhiều người có thể xem là lập dị: “Vì cái thế giới này không hợp với tôi và tôi không muốn vào các nhóm bè phái trong lĩnh vực nghệ thuật, tôi chọn sống cô lập một mình để đổi lấy sự bình yên. Chỉ có bình yên và tĩnh thì làm nghệ thuật mới xuất thần, thăng hoa được. “Con người” thực của tôi là nó ở trong tâm hồn, mà cái tâm hồn của tôi nó không ở cõi này”.
Sự “điên” của Đoàn Nguyên không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài hay cách sống, mà còn ở triết lý nghệ thuật mà anh theo đuổi. Đối với anh, sự cô lập và yên tĩnh là điều kiện cần thiết để sáng tạo nghệ thuật. Anh từ chối tham gia vào những nhóm bè phái trong giới họa sĩ, chọn cho mình một con đường riêng, một lối sống độc lập để giữ được sự thanh bình trong tâm hồn. Chính sự khác biệt này đã giúp Đoàn Nguyên tạo nên những tác phẩm nghệ thuật độc đáo và đầy cảm hứng.
Sự “điên” của anh không phải là sự mất kiểm soát hay lạc lối, mà là sự tự do tuyệt đối trong sáng tạo và cách sống. Đoàn Nguyên không chấp nhận những giới hạn mà xã hội đặt ra, anh tìm kiếm sự thật và ý nghĩa trong nghệ thuật theo cách của riêng mình. Những bức tranh của anh, với chất “điên” dễ thấy, phản ánh tâm hồn tự do và khác biệt của một nghệ sĩ không ngừng tìm kiếm sự hoàn hảo trong sự không hoàn hảo.
Sự Khác Biệt Không Chỉ Nằm Ở Ngoại Hình
Họa sĩ Đoàn Nguyên, một nghệ sĩ với phong cách sống và sáng tác độc đáo, là hiện thân của sự tự do và không ràng buộc trong nghệ thuật. Căn nhà của anh ngập tràn dụng cụ vẽ và những lọ màu, tạo nên một không gian sáng tạo đầy ngẫu hứng và hoang dại. Mỗi khi vẽ, anh thường uống say rồi quằn quại bên tấm giấy vẽ, để từng nét cọ thoát ra tự nhiên và phóng khoáng. Có lần, anh thậm chí đã uống cả lọ sơn và phải nhập viện. Anh chia sẻ lên trang cá nhân rằng: “Sơn màu của hội họa nó cũng gắn liền vào da thịt và máu, nên không thể nói nó là dơ bẩn được, tôi thấy nó rất thơm nên thử nuốt vào”.
Sự tự do của Đoàn Nguyên không chỉ thể hiện qua cách anh sáng tác mà còn trong cách anh quản lý cuộc sống và sự nghiệp của mình. Đã từng có một đơn vị muốn ký hợp đồng quản lý trang của anh với yêu cầu anh không được phép chia sẻ trên mạng. Đoàn Nguyên thẳng thắn từ chối, nói rằng: “Một đơn vị đã liên lạc với tôi muốn ký hợp đồng và quản lý tất cả số tranh sau này của kẻ điên này vẽ ra và yêu cầu tôi không được đăng lên mạng. Việc này rất khó đối với tôi vì tôi là kẻ sống tự do, không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có cảm xúc mới vẽ, không thích vẽ thì uống rượu ngủ, sống tự do tự tại, làm nghệ thuật tôi không muốn bị công ty quản lý”.
Ai Huỳnh, một người đam mê tranh của Đoàn Nguyên, nhận xét về tranh của anh như sau: “Xem những bức tranh của anh, tự hỏi con người phải đạt đến bậc tinh hoa nào mới có thể mang đến những nét hoa thăng hoa như thế. Cứ mỗi khi vẽ, ông lại uống thật say rồi ‘múa’ từng đường cọ, đường màu. Có chăng, men rượu giúp ông thoát khỏi trần tục để tranh của ông có thể thăng hoa đến thế? Cùng là ‘múa cọ vẽ’, nhưng sao một người tạo nên kiệt tác, một người khác lại khiến cộng đồng thấy qua chỉ biết phì cười. Anh biến chiếc xe hay chạy thành một tác phẩm với các đường nét rực rỡ, màu mè. Anh sống trong một căn nhà với đầy dụng cụ vẽ và các lọ màu. Một đơn vị muốn ký hợp đồng để quản lý tất cả tranh của anh – người họa sĩ này không đoái hoài tới. Hai nhà sưu tầm giằng co một bức tranh của anh – anh đốt để tác phẩm đó chẳng thuộc về ai. Anh tự nhận bản thân là điên, nhưng có chăng anh lại là người tỉnh táo nhất?”
Người đời nói gì thì nói, Đoàn Nguyên vẫn tiếp tục làm công việc “kỳ dị” của mình và không quá bận tâm đến chuyện thiên hạ. Với anh, tác phẩm là nơi cư trú tuyệt vời nhất. Trong sự cô độc và cách sống tự do của mình, Đoàn Nguyên tìm thấy sự bình yên và cảm hứng sáng tạo. Những bức tranh của anh, mặc dù có vẻ “điên” trong mắt người khác, lại chứa đựng sự thăng hoa và tâm hồn phóng khoáng của một nghệ sĩ đích thực. Chính trong sự khác biệt và lập dị đó, Đoàn Nguyên đã tạo nên những tác phẩm nghệ thuật độc đáo, khẳng định vị trí riêng của mình trong làng hội họa.
Các Tác Phẩm Tiêu Biểu